August 7, 2013

MỘT ĐÊM HÈ CỦA HORMONE

MỘT ĐÊM HÈ CỦA HORMONE

(Viết cho ngày sinh nhật vào 2012)
T/S Alan Phan
Niềm đam mê xây dựng thế giới cho tuổi trẻ. Nó khiến mọi thứ hồi sinh và quan trọng (Passion rebuilds the world for the youth. It makes all things alive and significant – Ralph Waldo Emerson)
Tôi nhìn lại tấm hình rơi ra từ cuốn album. Bữa tiệc sinh nhật năm 1992 ở Marina Del Rey, California. Đúng 20 năm rồi, thời gian qua như tên lửa Bắc Triều Tiên và sức tàn phá của nó làm tôi bâng khuâng khi nhìn lại hình ảnh chàng trai phong độ của tuổi 47. Như mới vừa hôm qua. Những cuộc phiêu lưu liều lĩnh và nói theo ngôn từ MBA, không biết quản lý rủi ro.
Đêm trước đó, tôi ghé qua Loews Hotel ở Santa Monica để dùng bữa tối với một cặp vợ chồng người Đức vừa qua California chơi hè. Vài tháng trước đó, họ đã tiếp đãi tôi nồng nhiệt và giúp tôi hoàn thành một giao dịch tài chánh rất khả quan. Vừa xuống máy bay buổi chiều và chưa quen giờ bên Mỹ, bà vợ xin phép lên phòng ngủ sớm. Tôi và ông chồng ngồi chém gió chuyện kinh tế toàn cầu và những khó khăn đang xẩy đến. Ở bàn kế bên, một cô gái với khuôn mặt tuyệt vời đặt trên một thân hình cân đối diễm lệ, ngồi ăn một mình trong một nhà hàng hoành tráng đông đúc của một khách sạn 5 sao. Cô bé lại chỉ khoảng vừa qua tuổi teen. Hơi nghịch lý. Tôi không còn để ý nhiều đến những câu chuyện của anh bạn người Đức, trí óc tôi bay xa đi nơi nào xa lắm như chuyện Lưu Nguyễn lạc Đào Tiên.
Tuổi trẻ và những đêm hè nóng bức là hai dung tác vô cùng nguy hiểm.
Nàng vừa đặt món ăn xong, tôi quay qua hỏi nếu nàng muốn qua bàn chúng tôi ăn cho đõ buồn. Nụ cười trên môi, nàng nói ‘why not’ rồi ngồi xuống trước mặt. Tôi như bị ma quỷ hớp hồn, miệng lưỡi lính quýnh như một cậu học trò lần đầu đi “date”. Nàng giải thích cũng đang ở khách sạn này cùng bạn trai, tên này say ngủ trên phòng nên nàng xuống ăn tối một mình. Bữa ăn qua thật nhanh, anh bạn Đức rút lui về phòng với vợ, tôi lưu loát hơn, về lại với phong cách cũ sau những lúng túng ban đầu. Mà càng gần nàng tôi càng cám ơn Thương Đế đã sáng tạo một con người nữ hoàn hảo cho thế giới nam của chúng tôi.
Sau cái bánh tiramisu và ly cà phê espresso, nàng nói đêm còn dài, mình kiếm chỗ nào đi chơi đi. Tôi không tin vào cái số may mắn cua mình, trả tiền thật lẹ, cho tip thật hậu và kêu valet lấy chiếc xe ra. Hôm đó, tôi lái chiếc Corvette mầu đen mui trần, nàng gật đầu nói tôi vẫn muốn đi thử chiếc này. Chúng tôi đi dọc Pacific Coast Highway, về hướng nhà tôi ở Malibu, rồi ghé vào một night club nhỏ. Trên đường đi, nàng cười đùa như một đứa con nít. Khi gặp một đám thanh niên ở một ngã tư, nàng kéo áo xuống, khoe bộ ngực trần, căng phồng vừa cỡ, giữa tiếng reo hò của đám đông. Suốt cuộc đời, tôi chưa bao giờ thấy một bình sữa đẹp hơn.
Mặt trái của thiên thần
Ra khỏi night club, đã 11 giờ đêm, nàng hỏi anh có 1 ngàn cash không, chở em xuống downtown mua thuốc. Đã trót leo lên lưng cọp và hormone đang ngự trị đầu óc, tôi chở nàng đến một hẽm nhỏ sau một tòa nhà dơ dáy sụp xệ ở đường số 4. Tôi đợi ngoài xe, nàng đi vào tòa nhà có những tên gác cổng đầu gấu. Tôi lo lắng, vì nếu cảnh sát ập vào đây, ngày mai hình tôi sẽ lên báo với dòng tít,” CEO bị bắt khi mua thuốc”. Tôi tự chửi tôi vì cái xuẩn ngốc của mình.
Sau 30 phút, nàng quay ra, mặt mày đờ đẫn, chắc đã hít vài cữ. Thôi về lại khách sạn đi, em còn 6 gói coke đây, mình chia nhau hút. Tôi lắc đầu, trong đời anh, uống 1 viên aspirin anh cũng không muốn, nói gì đến những loại thuốc nghiện này. Khi lái xe đi cất, tên valet cho tôi biết thêm một tin khác,” ông có can đảm cướp bạn gái của John Stewart nhé. Hắn thích đánh lộn lắm đó”. Sau khi thoát cảnh sợ hãi bị cảnh sát bắt, giờ tôi lại phải đối diện với một anh bạn trai nổi danh khắp thế giới về nhạc rock và quậy phá. Báo chí sẽ kéo đến đông nghẹt nếu tôi bị John Stewart của nhóm The Monkees đánh đòn. Vì một groupie của Stewart.
Đỉnh cao của ham muốn
Nhưng hormone vẫn là một liều thuốc nghiện mạnh hơn cả cocaine và mọi nỗi lo sợ. Tôi hiên ngang vào quầy tiếp tân, đưa thẻ tín dụng và check in vào phòng ngủ duy nhất còn trống. Nàng say thuốc, không còn đứng vững, nhưng khi dìu nàng vào phòng, tôi lại ngất ngây thêm với mùi hương con gái và một sắc đẹp chỉ hiện diện trên hình bìa của các báo thời trang.
Tôi đặt nàng trên giường, vào toilet thay bộ bathrobe. Khi trở ra, nàng bắt đầu co giật, có lẽ vì overdosed. Tôi hoảng sợ vì chưa đối diện với tình huống này bao giờ. Tôi điện thoại xuống lễ tân, yêu cầu một bác sĩ khẩn cấp. Mồ hôi tôi và nàng đều toát ra trong một căn phòng khá lạnh, vì hai lý do khác nhau. Bốn mươi phút sau, mọi chuyện có vẻ ổn thỏa, sau khi viên bác sĩ chích cho nàng hai ba mũi thuốc an thần. Nàng ú ớ lim dim.
Một kết cuộc vô duyên
Trong khi tôi say đắm nhìn pho tượng của Thượng Đế, nàng cựa mình ho sặc sụa. Rồi nôn ọe mọi thứ trong bao tử ra khắp giường, kể cả món thịt bò bữa ăn tối. Tôi thực sự kinh tởm, điện thoại bồi phòng lên thu dọn, rồi xuống nhà check out. Cho tên concierge ít tiền để hắn trả nàng về cho Stewart khi nàng thức dậy. Trả hơn 2 ngàn đô cho khách sạn. Và những linh tinh khác.
Về đến nhà đã 4 giờ sáng. Quay ra ngủ vùi, cố quên đi một buổi tối đầy hứa hẹn tuyệt đẹp; nhưng lại kết thúc bằng một thất vọng chán chường. Mặt trái của một sắc đẹp thiên thần là một khủng hoảng nội tâm khó giải lý. Của tôi nhiều hơn là của nàng.
Mặt trời vẫn mọc      
Tiếng chuông kêu cửa đánh thức tôi dậy.Nhìn đồng hồ, đã 2 giờ trưa. Tôi không nghĩ là mình ngủ ngon lành đến thế. Khoác sơ chiếc áo ngủ, tôi mở cửa. Anh chàng FTD và một bó hoa hồng thật lớn, mầu vàng mà tôi yêu từ khi thuộc lòng bài hát The Yellow Roses of Texas. Từ cô thư ký và vài nhân viên khác ở văn phòng, “Have a great birthday, boss”.
Hai mươi năm qua, độ hormone trong tôi đã giảm nhiều để “quản lý rủi ro” hữu hiệu hơn. Nhưng cái ngu xuẩn sai lầm của tuổi trẻ vẫn là những giây phút giúp định nghĩa đời mình. Cho thấy cái kỳ diệu của mọi trải nghiệm, làm xúc tích trí tuệ và thư giãn mọi cảm hứng.
Cho nên lời chia sẻ với các bạn trẻ của tôi? Hãy bước ra ngoài chiếc hộp của tình thế, làm những chuyên ngu ngốc và cười vui với kết quả. Dù thế nào, bạn đã “sống” và đã “cho” và đã “nhận”.
“Con người đợi quá lâu để tìm tình yêu. Tôi hạnh phúc với mọi nhục dục tạm thời”. (People wait around too long for love. I’m happy with all my lusts – C. Joy Bell)

Alan Phan

No comments:

Post a Comment