BÀI
PHÁT BIỂU CỦA ADRIAN TAN - LUẬT SƯ TRANH TỤNG NGƯỜI SINGAPORE TẠI LỄ TỐT NGHIỆP
CỦA TRƯỜNG NANYANG TECHNOLOGICAL UNIVERSITY, SINGAPORE
Trần
Lê Anh Minh dịch và giới thiệu
*
* *
Thật
là một vinh dự lớn lao khi được dành mười phút phát biểu tại đây mà chẳng lo bị
phản bác, mỉa mai hay trả thù. Tôi nói điều này với tư cách một người Singapore
và hơn hết là với tư cách một người chồng.
Vợ
tôi là một người tuyệt vời, hoàn hảo ở mọi khía cạnh duy chỉ ngoại lệ một điều.
Cô ấy là biên tập viên của một tờ tạp chí. Cô ấy kiếm sống nhờ "sửa
lưng" người khác. Cô ấy đã mài dũa kỹ năng chuyên môn của mình hơn một
phần tư thế kỷ, chủ yếu nhờ luyện tập tại nhà qua những cuộc trao đổi giữa hai
vợ chồng.
Nói
dễ hiểu hơn, tôi là một luật sư tranh tụng. Tôi dành thời gian mỗi ngày để chỉ
ra sai lầm của người khác. Tôi kiếm sống bằng việc phản bác.
Dẫu
vậy đời sống hôn nhân của chúng tôi vẫn cực kỳ hạnh phúc. Đơn giản vì mỗi khi
có cuộc tranh cãi giữa một biên tập viên và một luật sư, kẻ chiến thắng không
ai khác ngoài vợ.
Và
chính thế nên tôi muốn bắt đầu bài này bằng một lời khuyên nhỏ cho cánh mày
râu: một khi đã chinh phục được trái tim nàng, bạn chẳng nhất thiết phải chinh
phục nốt mấy cuộc tranh luận.
Hôn
nhân được coi là một dấu mốc của cuộc đời. Một số trong các bạn đã kết hôn. Một
số chưa từng kết hôn. Một số sẽ kết hôn. Một số rất thích tận hưởng trải nghiệm
này và sẽ kết hôn nhiều, nhiều lần nữa. Cũng tốt thôi.
Dấu
mốc lớn tiếp theo trong cuộc đời các bạn là ngày hôm nay: lễ tốt nghiệp. Kết
thúc quá trình giáo dục. Hoàn tất việc học.
Có
một lời nói dối vĩ đại mà các bạn có thể đã được nghe, rằng "Học
tập là hành trình cả đời". Rồi vì lẽ đó mà bạn sẽ học nữa, lấy bằng
thạc sĩ, rồi tiến sĩ, rồi giáo sư, cứ thế. Bạn biết ai đã nói với bạn như thế
chứ? Giáo viên. Bạn không thấy có chút mâu thuẫn quyền lợi nào ở đây sao? Dù gì
đi nữa thì đây cũng là thị trường giáo dục. Họ sẽ ra sao nếu thiếu các bạn? Họ
cần những khách hàng thường xuyên.
Các
bạn có thể đang mong mỏi tới ngày đi làm, tìm được tình yêu, kết hôn, gây dựng
gia đình. Những sinh viên như các bạn ắt hẳn trông đợi một công việc lương cao,
nơi mà bạn phải làm quần quật với một mớ trách nhiệm.
Đó
là những gì được trông mong, hy vọng. Và nếu các bạn sống đúng y như thế, thật
sự quá sức lãng phí.
Nếu
các bạn trông đợi như thế, các bạn sẽ tự giới hạn mình. Các bạn sẽ sống cuộc
đời bị bao bọc trong ranh giới được đặt ra bởi những người trung bình. Tôi
không có ý đánh giá họ. Nhưng không ai nên khát khao trở thành họ. Các bạn
chẳng cần phải bỏ ra bấy nhiêu năm học hỏi từ bao con người ưu tú của Singapore
để chuẩn bị tinh thần trở thành kẻ trung bình.
Cái
các bạn nên chuẩn bị tinh thần là Đời, là một mớ hỗn độn. Bạn chẳng thể trông
mong bất cứ điều gì từ nó. Đời là bất công. Tất cả vốn dĩ đã không cân bằng.
Đời là bất khả khống chế. Mọi điều tốt xấu cứ thế ập đến từng ngày, từng giờ,
từng khoảnh khắc. Tấm bằng là lá chắn yếu ớt bao bọc bạn trước số phận.
Điều
đầu tiên và quan trọng nhất: đừng làm việc
Công
việc là thứ miễn cưỡng, là thứ không ai mong muốn.
Công
việc có thể giết bạn. Người Nhật có từ "Karoshi" để chỉ việc tử vong
vì làm việc quá sức. Đó là hậu quả rõ ràng nhất của công việc. Nó còn có thể
giết bạn theo nhiều cách khác. Nếu bạn làm việc, ngày này qua ngày khác, tâm
hồn bạn sẽ bị bào mòn từng chút từng chút một, rã ra cho đến khi chẳng còn lại
gì. Một hòn đá chỉ còn trơ lại cát và bụi.
Đừng
lãng phí phần lớn cuộc đời để làm thứ mình không thích cốt để hưởng tí an nhàn
chút tuổi già. Bạn có thể không bao giờ chạm được tới cái đích đó.
Hoãn
cái ham muốn tìm một công việc lại. Thay vì thế, hãy vui chơi. Tìm một thứ mà
bạn hứng thú. Thực hiện nó. Lặp đi lặp lại. Rồi bạn sẽ giỏi vì hai lý do: bạn
thích nó, và bạn làm nó thường xuyên. Sớm muộn gì thì nó cũng có giá trị.
Tôi
thích tranh luận, và tôi yêu ngôn ngữ. Vì thế tôi trở thành luật sư. Tôi thích
nó và thậm chí có thể làm không công. Nếu không trở thành luật sư, tôi cũng sẽ
chọn một nghề liên quan đến viết lách - một nhà báo thể thao chẳng hạn.
Vậy
các bạn nên làm gì? Hãy tìm một chỗ cho riêng mình. Tôi nghĩ việc tìm kiếm
chẳng hề khó khăn với các bạn. Tại thời điểm này của cuộc đời, các bạn hẳn đã
biết mình muốn làm gì. Sẽ tuyệt vời hơn nữa nếu các bạn không thể ngăn mình
theo đuổi đam mê. Tại thời điểm này của cuộc đời, các bạn nên biết thứ mình
hứng thú.
Hãy
tìm một thứ truyền động lực cho bạn, thiêu đốt bạn, trở thành đam mê của bạn.
Mỗi ngày, bạn phải tỉnh dậy mang trong mình nhiệt huyết không ngừng nghỉ. Nếu
không, bạn hẳn đang làm việc.
Đa
số các bạn trong tương lai sẽ phải tham gia vào nhiều loại hoạt động giao tiếp.
Tôi có một thông điệp thứ hai: hãy thận trọng với sự thật. Có rất
nhiều thời điểm nguy hiểm, tuyệt nhiên không thể nói hay viết ra sự thật. Nó có
khả năng xúc phạm và làm tổn thương ghê gớm, rồi bạn sẽ nhận ra rằng: với những
người càng gần gũi bao nhiêu, bạn càng phải thận trọng bấy nhiêu để che giấu sự
thật. Thường thì im lặng là một tính tốt. Nó còn là một kỹ năng tuyệt vời. Đứa
con nít nào cũng có thể bật ra sự thật trước khi lường tới hệ quả. Phải rất
trưởng thành mới có khả năng trân trọng giá trị của sự im lặng.
Để
có thể che giấu sự thật, bạn trước hết phải thừa nhận nó. Phải tuyệt đối trung
thực với bản thân. Đừng bao giờ cố qua mặt kẻ trong gương.
Tôi
đã bảo rằng các bạn không nên làm việc, tránh nói ra sự thật. Giờ thêm một điều
nữa: hãy cố "được" ghét.
Nó
không dễ như bạn tưởng. Bạn có biết ai ghét bạn không? Tất cả những vĩ nhân có
đóng góp vào lịch sử nhân loại đều đã từng bị ghét, không phải bởi một người,
mà thường là rất nhiều người. Sự căm ghét lớn đến mức những vĩ nhân này bị xa
lánh, lăng mạ, giết hại hay trong một trường hợp nổi tiếng, bị đóng đinh vào
thập tự.
Không
nhất thiết phải xấu xa mới bị ghét. Một người có thể bị ghét vì cố gắng thực
hiện lẽ phải theo tiếng nói của bản thân. Thật sự quá dễ để được yêu mến, bạn
chỉ cần tỏ ra dễ tính và ít giữ chính kiến. Dần dà an phận là một kẻ trung
bình. Hẳn bạn không muốn thế. Trên thế giới có rất rất nhiều kẻ tồi tệ, và nếu
bạn không chống lại họ, bạn sẽ tồi tệ giống như họ. Quá được yêu mến là dấu
hiệu chứng tỏ bạn đang đi sai đường.
Điều
cuối cùng: hãy yêu đi
Tôi
không nói "được yêu". Nó cần đánh đổi quá nhiều. Nếu một người chủ
động thay đổi vẻ ngoài, tính cách và giá trị bản thân, họ có thể được bất cứ ai
yêu.
Tôi
khuyến khích bạn yêu một người. Nghe có vẻ hơi quái. Bạn có thể cho rằng nó
phải xảy đến tự nhiên mà không cần cân nhắc. Sai lầm. Xã hội hiện đại chống lại
tình yêu. Chúng ta soi mọi người dưới lăng kính hiển vi hòng tìm ra thiếu sót
và nhược điểm của họ. Thật quá dễ dàng để tìm một lý do không yêu ai đó, hơn là
làm ngược lại. Chỉ cần duy nhất một lý do để từ chối. Tình yêu lại đòi hỏi sự
chấp nhận toàn diện.
Yêu
một người có rất nhiều lợi ích. Đó là sự ngưỡng mộ, học hỏi, thu hút và, cho
những ai thích từ hay hơn, thứ mà chúng ta gọi là hạnh phúc. Khi đang yêu ai
đó, chúng ta cố gắng hoàn thiện bản thân ở mọi khía cạnh. Chúng ta nhận ra sự
tầm thường của vật chất. Chúng ta vui khi là con người. Yêu thương có lợi cho
tâm hồn.
Yêu
một người vì lẽ đó rất quan trọng, và cũng quan trọng không kém là chọn đúng
người để yêu. Tình yêu không đến ngẫu nhiên, từ cái nhìn đầu tiên, tại một sàn
nhảy đông đúc. Nó vươn mình chậm rãi, cắm rễ trước khi chia cành và đơm hoa. Nó
không phải ngọn cỏ dại yếu ớt, mà là thân cây đủ khỏe mạnh để đương đầu gió
bão.
Bạn
sẽ nhận ra, khi có một ai đó để yêu, khuôn mặt sẽ chẳng quan trọng bằng trí óc,
cơ thể sẽ chẳng quan trọng bằng trái tim.
Bạn
cũng sẽ nhận ra chẳng có nỗi đau nào quá lớn khi yêu thương không được đáp lại.
Bạn làm mọi thứ không phải để được đền đáp.
Cuối
cùng, bạn sẽ nhận ra yêu thương ai đó vốn chẳng thể đo lường. Hoặc là yêu với
từng tế bào trong cơ thể mà chẳng hề hối tiếc, hoặc là không gì cả.
Đừng làm việc. Tránh nói ra sự thật. Cố "được" ghét. Yêu
một ai đó. Bạn sẽ có một cuộc đời đầy bận rộn.
No comments:
Post a Comment