April 15, 2013

Tôi, tuổi 20 và giấc mơ không đơn độc

Đỗ Thị Hà, 
Tôi, bước sang tuổi 22 với những điều đời thường bình dị nhất: sắp sửa tốt nghiệp với tấm bằng loại khá trên tay, với những ước mơ và hoài bão ấp ủ như bao người cùng thế hệ…

Tôi, một người trẻ sống trong cái ồn ã hôm nay, cũng có những phút giây ồn ã bộn nhộn giữa cái thành phố này với bao nhiêu cảm xúc để có rất nhiều lần ngạc nhiên không trả lời được sao thấy mình lạc lõng, diệu vợi và đơn độc đến lạ kỳ.

Tôi đã từng đi qua những vùng đất mình yêu thích, cắm mặt đạp xe đi và đi, và nghĩ đủ “chiêu” để làm được một chương trình tình nguyện, từng thấy mình hừng hực lửa sống, thấy phơi phới những tin yêu vào cuộc đời, tôi đã có những ước mơ và vẫn ước mơ về những điều tôi không dám chắc có thể thành sự thật. Năm cuối cùng đại học, ước mơ vẫn còn đó, nhưng không còn nhiều ngây thơ để nhìn cuộc đời bằng màu hồng như ngày xưa yêu dấu nhưng vẫn tự hào rằng cái bản ngã trong mình chưa bao giờ sa ngã….

Mỗi buổi sáng thức giấc, tôi thấy mình là một người trẻ trong sạch với những dự định trong lành, không “rắn rết”, bước chân xuống đường, va phải một khoảng bộn nhộn nào đó mới thấy cuộc sống đầy những đau đớn, gian manh. Chỉ cần bật chiếc máy tính bé nhỏ trong gian phòng trọ chật chội, nóng đã thấy cuộc sống không còn trong lành nữa. Nhưng cuộc sống luôn vận động, và trong mỗi bản thể hiện thân hằng ngày là một sự pha tạp giữa “thiên thần và ác quỷ, rồng phượng lẫn rắn rết”. Tôi, một người trẻ đôi khi thấy mình hỗn loạn trong cuộc đấu tranh với chính mình và những dòng tư tưởng về một chuỗi những pha tạp bộn bề để thấy mình hoang hoải, bất lực…

Tôi đọc, ở đâu đó có người nói rằng “cuộc sống là những cú slam dunk (úp rổ)” mạnh bạo, quyết tâm và hết mình. Đọc và nghe và thấy ở nhiều nơi xa xôi nào đó, cuộc sống vẫn tiếp diễn trong màu xanh, trong bình yên và sạch mát…Những khi ấy là trái tim hai mươi tràn ngập tiếng reo và ngùn ngụt lửa, dễ dàng thấy trái tim mình rung rinh trước những điều rất bình dị, như sẵn sàng khoác balo đi xa đến vùng miền nào đấy của tổ quốc, nghe như huyết quản chảy dòng máu yêu nước đến kỳ lạ, tôi ngâm ngợi những bài thơ về xứ xở, nghe những khúc du ca đồng quê ngọt ngào và nhủ “khi tổ quốc cần họ biết sống xa nhau…”

Tôi, 22 tuổi và được giáo dục không sống chung với tiêu cực, được ba mẹ dạy sống trong sạch, bản lĩnh. Và tôi, đôi khi thấy mình nổi loạn, nhưng sự nổi loạn không đủ để bình thản trước những biến động nhức nhối và giả tạo. Đón nhận nhằn nhọc những tiêu cực để cười mỉa mai, để có lúc hỏi rằng “sao không thế này, sao không thế kia” và để không biết bao nhiêu lần nghe những câu trả lời thỏa hiệp “cuộc đời vốn thế”. Và tôi bước đi, trong cái hành trình mải miết của mình để vẫn mang một niềm hi vọng và tin tưởng vào những thứ nhiệm màu rất đời, rằng quanh mình mọi vận động đều êm đềm. Và có nhiều khi, trên cái hành trình ấy, có những bàn tay, những trái tim rất trong, rất ấm, và tôi nhìn thấy họ để thêm chút lòng tin rằng dòng chảy này không quá bề bộn để lại có thêm lý do để tin, để phấn đấu cho ước mơ của mình.


Và tôi cũng bước đi, va đập vào những điều giả dối, những toan tính, những suy thoái ngay trong môi trường mình cho rằng trong lành nhất và cay đắng nhận ra cái thằng tôi trong mình không đủ bản lĩnh để làm thay đổi được điều gì, to tát lắm cũng chỉ dám đồng tình với một hành vi “nổi loạn”, “lập dị” – đi một dòng hoàn toàn khác để phủ nhận tiêu cực, hay chỉ hay ho trong một bài luận về đạo đức mà không thể làm gì hơn. Cay đắng trong những lần bỗng phát hiện những người bạn của mình cũng gai góc, sạn sần vì dẫu cố cũng không thể thỏa hiệp với những mánh lới để những vết châm chích làm cho đau và mệt mỏi, để cái tuổi 20 này lạc lõng…vì khó để mở lời với một ai trong cả list bạn bè về những điều như thế mà được chia sẻ thực sự…dần dà, cả cái thói quen chia sẻ cũng mất, để có lúc, nhiều nhặn lắm cũng chỉ thốt lên được đôi dòng “tôi đang bế tắc”, và đôi lần lẩm nhẩm cho mình “giấc mơ con đè nát cuộc đời con”.


Tôi, vẫn đọc để hiểu cảm xúc tuổi 20 mình không chết, cũng đầy những đồng tình, căm phẫn…để send một email cho người Thầy đáng kính hay đứa bạn thân yêu quý về cảm xúc của mình. Tôi có đọc về một người sẽ từ bỏ bục giảng, xúc động và buồn da diết, đấy là kết cục cho một cuộc đấu tranh suốt 4 năm trời hay sao? Tôi không dám bình luận, không dám nhận xét vì thấy mình không đủ tầm, nhưng có thể hiểu theo cảm quan của mình rằng vì người Thầy ấy rất đơn độc. Tôi và cái tuổi 22 của mình, có thể nào chịu đựng được sự đơn độc ấy không


Tuổi 20 và trưởng thành !

Tật xấu nó không chừa, không sửa được, 1 là có việc buồn, 2 là có việc cần suy nghĩ... 3 là háo hức mong chờ về 1 điều gì đó sắp tới... là cứ y như rằng 1 trong 3 lý do này là không ngủ được.. cứ chợp mắt được 1 lúc thì lại bật ngồi dậy... dù có nghĩ nữa cũng chả được gì...

Những ngày cuối tháng 8 trôi qua tối nào cũng thức đến 2,3h khuya... dạo này cứ thức khuya mãi... rồi sáng ngủ tới 9 ~ 10h, có bữa thì ngủ quên tới 12h...

Có quá nhiều điều phải nghĩ... hay vì nó là người suy nghĩ nhiều, hay vì thật sự con người ở tuổi của nó đã đến lúc phải suy nghĩ...


Khóa học sắp hết, nó sắp phải bước vào ngã rẽ của cuộc đời, 20 năm trôi qua... sắp đến tuổi 21... cũng là con người này nhưng nay đã lớn lên nhiều... nó phải chọn cho mình 1 con đường tiếp theo.

Dòng họ gia đình hi vọng hàng ngày nó mặc quần tây áo sơ mi đóng thùng, có việc làm ổn định nở mặt nở mày với mọi người.... nhưng mọi người có hiểu cho hay lắng nghe ý kiến, hơn ai hết nó hiểu nó là người như thế nào, cần gì và cuộc sống như thế nào... nó thật sự không thể... nó không muốn phải trở thành 1 nhân viên công ty thanh lịch, thành đạt hay là 1 quý ông quyền quý... nó chỉ muốn là nó... người bình thường, vui vẻ làm những công việc bình thường, dù ở bất cứ nơi đâu, không áp lực, nó chỉ muốn thanh thản... có thể không giàu có nhưng nó thích và vui vẻ vì điều đó

Cũng vì hơn ai hết, nó là người hiểu được năng lực, bản thân, khát vọng và ý muốn của mình... nó sợ, sợ 1 ngày nào đó nó lại làm cho gia đình của nó thất vọng, mình không hi vọng phải làm 1 điều gì đó để gia đình buồn. Nó đắn đo câu hỏi "nó phải làm gì, được gì, và như thế nào ?"

Họ hàng, gia đình những ngày này không hiểu sao cứ hay ghé nhà nó, kèm theo là vô số câu hỏi và những điều mà nó thật sự không thích chút nào....

- Nhậu nhẹt !
- Đi làm chưa ?
- Chừng nào có vợ ?
- Cuộc sống bạn bè như thế nào ?
....

Có phải vì nó là người khép kín với gia đình, họ hàng, hay là vì bản chất ích kỷ của nó không cho phép mọi người soi mói đến những vấn đề riêng tư hay các vấn đề nó đang suy nghĩ ?

Tự nhiên chợt thấy thật ghen tị với bạn bè... họ có thể nói chuyện với họ hàng, người thân 1 cách thật tự nhiên và vui vẻ.... ngược với nó...

Có tin được không? ở nhà nó chỉ biết im lặng... khép kín... có thể là với cả gia đình, khác với khi ngoài đường quá phải không ?

Nó không ghét mọi người... nhưng nó không biết phải làm gì... và cũng không thích khi mọi người nói về nó... tại sao thế nhỉ ?

Hôm nay lại là 1 đêm không ngủ được... buồn thật... dạo này chiều nào cũng mưa... cũng trên khung cửa sổ quen thuộc... mưa làm nhòa hình ảnh nó trên cửa kiếng...

Phải chăng nó cũng chưa hiểu hết được con người nó ? hay là 20 năm với nó vẫn chưa đủ để trưởng thành 1 con người ?

Nhớ ngày còn nhỏ... ngày cũng trời mưa... nằm dang chân tay dưới trời mưa mà la hét... không lo không nghĩ... thật thoải mái !

Làm người lớn thật khó...



No comments:

Post a Comment