BLOG CỦA ALAN PHAN NGÀY THỨ SÁU
31/5/2013
30 năm nay, tôi có thể tự hào là
chưa bao giờ nói xấu một cá nhân nào. Những năm còn trẻ, tôi cũng mang nhiều tự
tôn và tự ti, nhiễm bệnh thích phê bình chỉ trích, nhất là người mà mình không
thích vì lý do nào đó. Cho đến một ngày đủ tự tin và kiến thức, mở rộng
tư duy để nhìn mọi sự việc khoa học hơn, tôi mới nhận thấy rằng bất cứ người
nào tôi đã gặp, đều có những khía cạnh mà tôi không biết rõ. Tôi tôn vinh và
khen ngợi những phân khúc hay và đẹp của nhiều nhân vật vì họ xứng đáng, nhưng
tôi im lặng về những đồn đại không kiểm chứng được từ thiên hạ.
Tôi cũng không ganh tị với bất cứ
ai. Những người hơn tôi về khía cạnh nào đó như tiền của, sự nghiệp, danh tiếng,
quyền lực hay kiến thức, tâm hồn, sức khỏe, kỹ năng…đều hơn tôi thật và tôi bao
giờ tôi tranh cãi với thực tại. Thích hay không thích, chỉ cúi đầu chấp nhận
thôi, và không nên lưu lại trong tâm trí, nếu đây là một cuộc ganh đua vô vọng.
Hãy để thì giờ chú tâm vào những việc quan trọng hơn (như ra biển chơi đùa với
các con hải âu hay lên núi dang tay nắm những chùm mây).
Tuy nhiên, gần đây tôi bị lôi kéo
vào những cáo buộc hoàn toàn không có cơ sở hay bắng chứng. Trường hợp Nick
Vujicic là một thí dụ. Tôi không biết là rất nhiều người Việt đã phong thánh cho
bạn này và khi tôi chỉ bàn đến kỹ năng PR của Nick mà không đề cập đến “thánh
tính” của anh ta, nhiều người cho là tôi phạm thượng và coi thường Nick. Dù rằng,
tôi đã khai mào là tôi không biết gì về con người của Nick và sẽ không bình luận
gì đến các khía cạnh khác của nhân vật này.
Trường hợp sau là ông Bầu Đức.
Nhiều người nghĩ là tôi ganh tị và thù ghét ông Đức vì chuyện ông ta đăng đàn mắng
mỏ tôi. Thực ra tôi thích những người phê bình chỉ trích tôi công khai, dù đúng
hay sai. Tôi đã tổ chức một ngày hội để mọi bạn hữu kẻ thù có thể “roast” tôi
cơ mà.
Tôi chỉ ghét những anh chị ném đá
dấu tay, xài “nick” trên các diễn đàn mạng mà không dám ra mặt hay cho địa chỉ.
Những bài viết về nạn phá rừng hoàn toàn không nhắm đến ông Bầu Đức hay bất cứ
một cá nhân nào. Sự quan tâm của tôi đến môi trường đã được nêu rõ qua các bài
viết tiếng Việt suốt 3 năm qua và các bài viết tiếng Anh hơn 12 năm trước. Tôi
cũng đã là Trưởng phân khoa Môi Trường của đại học Kỹ Thuật Phú Thọ từ năm 1971
đến 1975 (không biết ông Đức đã sinh ra chưa vào thời này).
Thực ra tính tôi hay bông đùa một
cách vô hại, không hề có ác ý hay dìm ai xuống bùn đen để đề cao mình. Cho đến
bằng này tuổi dầu, con người tôi thực sự là một cậu học trò (nhất quỷ nhì ma…),
và chắc chắn là không nên nết. Khi ông Đức mắng tôi là ‘cực kỳ vô văn hóa”, tôi
đã cười hề hề với bạn bè và nghĩ rằng ông nói đúng, theo góc nhìn của ông. Nếu
ông ở gần, có lẽ tôi sẽ đến “hi-fi” ông một cái. Làm sao mà ganh tị hay thù
ghét ông được? Gần 40 năm đầu trong đời người ngắn ngủi, có thể nói tâm tôi
không bình yên vì những bực tức và cáu giận với tha nhân. Từ gia đình, bạn bè đến
đối tác nhân viên, tôi luôn luôn khơi phá lên những sai lầm hay ác ý của họ để
chứng minh mình đúng và họ là những con sâu gây khổ cho mình. Nhưng khi nhìn kỹ
hơn lại con người chính mình và những lý do để họ hành xử như vậy, tôi mới nhận
ra cách duy nhất để sống với đời và tha nhân là hãy quên đi những khác biệt và “live
and let live” (sống và để người khác sống).
Mỗi con người là một thực thể sống
động với những trải nghiệm và tư duy khác nhau. Nếu có những đụng chạm và mâu
thuẫn mà không thể giải quyết thỏa đáng, hãy tôn trọng người khác và né sang đường
khác. Thế giới còn quá rộng để tranh dành hay thù hận những miếng đất hay sự việc
nhỏ nhoi. Tha thứ cho người và tha thứ cho mình.
Tuy nhiên, một vài bạn sẽ hỏi,”nếu
đó là một tranh chấp để sống còn, để giữ phẩm cách cho con người mình, để đáp ứng
với chuẩn mực đạo đức và quyền làm người, ta có né tránh được không”. Tôi luôn
luôn đau khổ với câu trả lời,” bạn phải sẵn sàng trả giá cho cuộc chiến và xin ơn
trên phù hộ cho bạn”. Nhưng thắng hay thua, hãy tôn trọng kẻ thù.
Alan Phan
No comments:
Post a Comment