January 13, 2014

Những câu hỏi cuối năm

Theo GNA,
Những câu hỏi cuối năm…
 

Alan Phan
BLOG CỦA ALAN NGÀY THỨ NĂM 24/1/2013

(Tình cờ đọc bài phỏng vấn năm ngoái. Năm nay, tôi cũng có một cuộc phỏng vấn tương tự. Sẽ cho đăng trong tuần này, để cùng suy nghĩ về những thay đổi hay same same sau 12 tháng)


Hỏi: Năm 2012 là một năm nền kinh tế có nhiều biến động lớn nhất trên tất cả các lĩnh vực từ bất động sản, chứng khoán, tài chính ngân hàng? Dấu ấn nào của nền kinh tế để lại cho ông nhiều ấn tượng nhất ?

Alan : Một nền kinh tế liên quan đến thị trường thường xuyên gặp những thách thức và khủng hoảng từ nhiều thành phần kinh tế: doanh nghiệp, chánh sách, người tiêu thụ, độ tăng trưởng, hiệu năng đầu tư…Hệ quả luôn đến từ những sai lầm trong nhiều năm…ít khi một nguyên nhân lớn lao nào tạo nên sự cố (trừ vài “thiên nga đen” mỗi thế kỷ).

Cuộc khủng hoảng kinh tế hịên nay của Việt Nam đã bắt nguồn từ khi đổi mới (1995) khi phát động một chánh sách mới lại dùng một cơ chế cũ để điều hành. Một anh chỉ quen lái xe ngựa mà cho làm tài xế xe hơi thì chuyện xuống hố…sau 13 năm cho thấy anh đã là một thiên tài. Cho nên tôi không hề ngạc nhiên.

Tuy nhiên, ấn tượng nhất trong năm qua là sự bàn cãi liên tục của rất nhiều phe lãnh đạo kinh tế về giải pháp, về thực thi, về nghị quyết, về quyền lực…thay vì cùng nhau bắt tay vào việc kéo xe ra khỏi hố.

Trong khi đánh võ mồm hăng hái, những người có quyền vẫn “tiền thầy bỏ túi”, “lợi ích nhóm” vẫn vô tư thao túng thị trường và đa số người dân vẫn say sưa tối ngày với bia rượu và thông tin nhảm nhí…Không ai có nhu cầu phải thay đổi gì. Ở một khía cạnh tâm linh, đây là cõi bình an của thế tục chăng?

Hỏi: Về cá nhân mình ông có chia sẻ với bạn đọc về những tâm tư tình cảm  của mình khi đón tết Nguyên Đán VN?

Alan: Trên máy bay về lại Việt Nam tháng trước, tôi tình cờ nghe lại một bài hát ngày xưa của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông, “Nhớ một chiều xuân”; trong đó, có câu,” chiều nay có một người ngơ ngác đi tìm: một tình thương nơi chân trời cũ…” Nó gợi lại cho tôi những ký ức đã quên và còn nhớ về những buổi giao thừa của tuổi trẻ, và dường như đó là khởi đầu khi quyết định ở lại Saigon ăn Tết.

Hỏi: Nếu cho mình 3 điều ước, ông sẽ ước những điều gì? Tại sao vậy?

Alan: Tôi già và bình an. Ở tuổi này, ước mơ cho mình cũng không còn nhiều. Thấy trong đời sống, có gì thiếu hụt sai trái…thì tìm giải pháp và đặt ra chương trình để cải thiện. Như sức khỏe, sau trận cảm cúm kéo dài cả tháng, tôi phải tăng thêm độ tập luyện cơ thể gấp đôi. Những lãnh vực khác, thì Trời và Người cho gì thì hưởng, không đòi hỏi gì.

Còn những mơ ước cho người khác, cho gia đình, cho quê hương, cho nhân loại…thì chắc cũng phù phiếm và thừa thãi thôi. Hãy giữ kín trong lòng mà trân trọng…


Alan Phan
(trả lời báo Giáo Dục Việt Nam)

No comments:

Post a Comment