June 26, 2013

Buổi sáng của Thiền


Blog của Alan Phan

Buổi sáng của thiền

April 1, 2012

Ngay cả những ngày thất nghiệp, quanh quẩn suốt tuần với thì giờ rãnh rổi, những buổi sáng Chủ Nhật là những thời khắc tôi luôn trân trọng. Nằm nướng trên giường, không có một thời biều hay hẹn hò gì, tôi thư giãn lắng nghe tiếng chim hải âu hòa cùng tiếng sóng biển ngoài kia, ngửi mùi cà phê vọng hương từ bếp và nhìn người yêu đang say ngủ giữa đống chăn nệm gối. Tôi có thể im lặng cả giờ, tận hưởng không khí thiền với một đầu óc trống rỗng và một thân thể hồi sinh sau giấc ngủ dài. Thời sự thế giới, chiến trường kinh tế, thị phi thiên hạ, bức xức tuổi trẻ…dường như xa lắm, ngoài cả hành tinh. Trong không gian này, chỉ có một mình tôi, ôm ấp một niềm vui không tên thật an bình và ấm cúng.
Đôi khi, trong cái nặng nhọc của chuyến lữ hành qua ngày tháng, ta chỉ cần một nâng đỡ nhẹ nhàng của ai đó, như bài hát nào từ một ký ức đã gần quên…
Tay anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi (*)
Những buổi sáng Chủ Nhật lười biếng của tôi là giờ phút giúp mình hành hương qua sa mạc để tìm vùng đất hứa. Và bầy tỏ lòng biết ơn với định mệnh cùng thiên nhiên.
(*) Bài Ngậm Ngùi, thơ Huy Cận, nhạc Phạm Duy

Buổi chiều của mưa

June 23, 2013

Tôi không hiểu sao lúc này tôi lại bận rộn đến thế? Đây là mùa hè, bè bạn đối tác đã thi nhau đi nghỉ thường niên, blog thì ít người đọc hơn vì các bạn sinh viên cũng đã về quê, kinh doanh thì trì trệ mệt mỏi như nền kinh tế bao quanh…Nếu không có cây phượng đỏ thắm đầu đường, tôi chắc mình đã quên hè, quên hạ trắng, quên rừng, quên biển…
Ngày xưa khi nắng lên rực rỡ là tôi tìm cách bỏ đi thật xa môi trường đang sống để quay về với núi rừng biển cả. Tôi hay bay về khu đất ở Maui, ngay sát bờ cát đen mịn, nơi tôi có vài cabin gỗ cho thuê. Suốt ngày, đầu óc tôi chỉ quanh quẩn việc tìm hải sản nướng cho người yêu ăn tối hoặc cỡi ngựa đưa nàng dọc theo đường mòn về trại Hana Ranch của người bạn cách đó vài cây số. Tôi nghe không chán những câu chuyện vô nghĩa, tìm niềm vui qua tiếng cười từ trước bờ vai rung rung của nàng. 
Courtney đã bỏ đi lấy chồng, khu đất tôi cũng đã bán khi ông partner lăn ra chết, và 15 năm qua, tôi chưa về lại Maui. Có lẽ tôi không muốn ướt mi khi nhớ về những chiều mưa, hai đứa nghe gió hú bên ngoài, ấm cúng trong này bên chăn gối nệm. 
Chiều nay, bão rớt đâu và mưa giông cuốn lốc Phú Mỹ Hưng. Trên lầu cao, tôi nhìn mây xám xịt và gió muốn thổi tung các chậu cây cảnh ngoài sân thượng. Vợ thì nằm ngủ ngây thơ thanh bình như con mèo mềm mại bên khúc nhạc dương cầm cổ điển. Tôi đang suy nghĩ về một bài ghi chép dài những phân tích của G/S Carl Thayer khi ông ra điều trần ở Quốc Hội Mỹ về những định hướng mới của các nhà lãnh đạo xứ này. Cơn mưa và nụ cười trong mơ của vợ làm tan biến đi những tư duy rắc rối này. Tôi lại miên man hạnh phúc trong ký ức về Maui và trong hiện tại về góc nhỏ bình yên của gia đình.
Anh bạn John Wells rủ rê về việc sản xuất một cuốn phim tình (hơi đen tối) lấy Việt Nam hay một xứ nhiệt đới nào làm bối cảnh. Anh muốn nhờ tôi viết lại kịch bản và tìm thêm 6 triệu đô vốn cho đủ ngân sách. 
Nhưng chiều mưa hôm nay làm ướt át mọi kế hoạch. Tôi nhớ ra là mình cũng còn nợ Prentice Hall một cuốn sách về thị trường chứng khoán Trung Quốc và Thái Hà Books hai cuốn sách về Việt Nam. Bận rộn là vậy!!!
Alan Phan

No comments:

Post a Comment